Từ xưa đến nay, vấn đề về tình cảm - tình yêu vốn đã khó giải thích và cũng một lý lẽ như thế khi bảo rằng sẽ chẳng biết lý do gì ta dành tình cảm bong da hoặc có chăng cũng chỉ là những nguyên nhân rất lạ kỳ.
![]() |
Bóng đá - Môn thể thao vua |
Đã có rất nhiều người hâm mộ Man United bảo rằng họ yêu thích CLB nước Anh này không phải vì họ có nhiều thành tích, có nhiều ngôi sao…mà họ thích nhìn thấy hình ảnh người đàn ông Scotland – Sir Alex Ferguson. Họ xem lich thi dau bong da hàng tuần và xem ông Sir Alex Ferguson chỉ huy bầy Quỷ đỏ ra trận mà lúc nào miệng cũng nhai kẹo cao su không ngừng, tuy già nhưng luôn nhảy lên ăn mừng cùng học trò.
Và những người cổ động viên yêu mến, thích cái cách mà Man United đánh bại Bayern Munich năm 1999 hay vượt qua Chelsea năm 2008 để làm vua Châu Âu. Trong bao năm qua, CĐV Man United luôn trải qua những thời khắc ngất ngây chiến thắng nhưng cũng có lúc cũng muốn giấu mặt đi vì những thất bại ê chề. Tình yêu nào cũng có đắng cay ngọt bùi nhưng dù có nhiều thăng trầm thế nào thì CĐV vẫn luôn chung thành với MU.
Mỗi khi lịch thi đấu bóng đá anh có đội tuyển Man United thi đấu thì họ lại nhớ đến HLV Sir Alex - một phần không thể thiếu trong lịch sử của Manchester United và hình ảnh của ông là ký ức khó phai trong lòng bao thế hệ CĐV yêu mến Man United, là chất xúc tác khiến người ta yêu mến nửa đỏ thành Manchester hơn.
Với Fan của Pháo thủ - Arsenal họ có thể không ít xem lịch thi đấu nhưng họ tự hào CLB của mình là những nhà vô địch trong những năm qua. Họ có thể tự hào tình yêu mình dành cho Pháo thủ là hết sức trong sáng và đáng quý. Arsenal đã trải qua gần 10 năm không có được một danh hiệu. Nhưng không sao cả, CĐV vẫn dành cho họ niềm tin yêu và động viên như người ta vẫn hay nói khi đã yêu rồi thì dù sang hèn hay vui buồn gì cũng phải bên nhau.
Nếu như Man United, Arsenal đều là những đội bóng danh tiếng, có nhiều CĐV cũng dễ hiểu nhưng những CLB tầm thường cũng có những người trung thành với họ. Tại Luân Đôn, West Ham làm sao sánh được Chelsea hay Arsenal, nhưng không phải người dân Luân Đôn nào cũng yêu mến hai CLB này. QPR cũng chỉ là CLB làng nhàng, lên xuống hạng rất thường xuyên nhưng họ không thiếu những người luôn cổ vũ họ suốt đời.
Tình yêu bóng đá theo thời gian đã thoát ra là một thứ tình yêu tầm thường mà có khi còn là sự tôn thờ, tín ngưỡng như một vài người từng nói vui rằng khi người đàn ông yêu một người phụ nữ họ vẫn có thể yêu một người phụ nữ khác nhưng khi họ đã trót yêu một đội bóng là yêu đến cả cuộc đời, không thể nào dứt bỏ được. Và thứ tình yêu kỳ lạ đó mãi mãi cũng không thể giải thích đâu là nên hay không nên, đâu là sai đâu là đúng.
Bóng đá vốn là một môn có tính cạnh tranh cao nhất là trong môi trường bóng đá chuyên nghiệp và khi bóng đá được nâng lên thành một ngành công nghiệp hái ra tiền thì sự đòi hỏi thành công, danh hiệu càng mãnh liệt hơn. Giới chủ muốn CLB có nhiều chức vô địch để thu về những nguồn lợi to lớn, CĐV muốn đội bóng mình là những nhà vô địch để cảm xúc dâng trào cùng chiến thắng cùng sự tự hào tột cùng. Nhưng ở đâu đó, có những người dành tình yêu cho đội bóng của mình không phải vì danh hiệu mà bởi vẻ đẹp đội bóng mang lại.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét